Bạn ở Đông hà, lâu nay bạn bận bịu theo chồng con. rồi đột nhiên sáng nay bạn gửi cho em cái mail, bảo Đông hà đã đến mùa vàng phố. hichic..., bạn làm em nhớ chi vậy?
Đã bảo là em vốn nòi ham chơi, ham chơi đến độ khi nghe tin em lấy chồng sớm, mọi người cứ mắt tròn mắt dẹt, một người như em mà lại dám lấy chồng? Ấy là vì em chỉ mỗi tội ham chơi.
Rồi cũng nhờ lấy chồng mà em bớt được tật ham chơi. Nhờ lấy chồng mà em phát hiện ra mình có tính tốt đáng ngợi ca là yêu trẻ nít. Nhờ lấy chồng mà em trở thành bà mẹ to béo có những bàn tay xù xì nhưng tốt bụng như lời Nhím nhận xét. Nhờ lấy chồng chồng mà em bớt nhiều tật xấu của ngày xưa
Nhưng có một điều mà em chưa bỏ được, đó là cái thói tơ tưởng. Em hay tở tưởng chuyện này chuyện nọ trên trời. Em hay tơ tưởng người này người nọ đâu đâu. Lâu lâu thấy ai có vẻ thinh thích là em cũng đem lòng tơ tưởng. Mà cái thói này rõ ràng là không ổn rồi. Hu hu... nhưng dù có lấy một chồng hay nhiều lần lấy chồng đi nữa, em tin rằng mình khó lòng mà rứt bỏ được. Thế mới đau!
Vậy mà sáng nay bạn nhắn chi cái màu vàng góc phố. Em biết rồi. Sẽ là cây hoa điệp chỗ nớ chỗ tê. Sẽ là cái màu vàng như ri như ri..., ui chà chà..., nghe rứa thôi là lòng quặn lại. Là thèm đến quay quay bạn biết không?
Mà chỉ cách có 70 cây số. 70 cây số. 70 cây số. Nhưng chỉ chạy vù về ra đó đứng dòm dòm cái liệu có được không? E là không, nhất định không rồi.
Thì bận bịu chi chi màu vàng góc phố kia thêm mệt. Nên, em sẽ nhủ lòng mình quên. Quên như mười mấy năm nay đã từng quên.
Đã bảo là em vốn nòi ham chơi, ham chơi đến độ khi nghe tin em lấy chồng sớm, mọi người cứ mắt tròn mắt dẹt, một người như em mà lại dám lấy chồng? Ấy là vì em chỉ mỗi tội ham chơi.
Rồi cũng nhờ lấy chồng mà em bớt được tật ham chơi. Nhờ lấy chồng mà em phát hiện ra mình có tính tốt đáng ngợi ca là yêu trẻ nít. Nhờ lấy chồng mà em trở thành bà mẹ to béo có những bàn tay xù xì nhưng tốt bụng như lời Nhím nhận xét. Nhờ lấy chồng chồng mà em bớt nhiều tật xấu của ngày xưa
Nhưng có một điều mà em chưa bỏ được, đó là cái thói tơ tưởng. Em hay tở tưởng chuyện này chuyện nọ trên trời. Em hay tơ tưởng người này người nọ đâu đâu. Lâu lâu thấy ai có vẻ thinh thích là em cũng đem lòng tơ tưởng. Mà cái thói này rõ ràng là không ổn rồi. Hu hu... nhưng dù có lấy một chồng hay nhiều lần lấy chồng đi nữa, em tin rằng mình khó lòng mà rứt bỏ được. Thế mới đau!
Vậy mà sáng nay bạn nhắn chi cái màu vàng góc phố. Em biết rồi. Sẽ là cây hoa điệp chỗ nớ chỗ tê. Sẽ là cái màu vàng như ri như ri..., ui chà chà..., nghe rứa thôi là lòng quặn lại. Là thèm đến quay quay bạn biết không?
Mà chỉ cách có 70 cây số. 70 cây số. 70 cây số. Nhưng chỉ chạy vù về ra đó đứng dòm dòm cái liệu có được không? E là không, nhất định không rồi.
Thì bận bịu chi chi màu vàng góc phố kia thêm mệt. Nên, em sẽ nhủ lòng mình quên. Quên như mười mấy năm nay đã từng quên.
Bạn viết dễ thương quá
Trả lờiXóa