Gió và gió, mẹ bảo gió
Là sáng nay em đang nghe Ra ngõ tụng kinh. Dạo này em nghe tụng kinh hơi bị nhiều. Mỗi tuần một lần làm tuần cúng cho Ôn, mỗi tuần khuyến mãi thêm một lần nghe sư cô tụng vỏng vót trên cọng tre khi cái máy tụng cứ lên giọng cao. Vậy mà lòng em đâu đã bớt sân si. Em vẫn cứ nóng nảy. Em vẫn cứ hay buồn, hay giận, hay nổi cơn thịnh nộ mới đau lòng em.
Lúc cúc mỗi tuần cả nhà lại chăm chỉ đơm đơm cúng cúng chắp tay đảnh lễ. Cả nhà em không mấy tin lắm vào mấy cái trò nhà chùa bày ra, nhưng em không hiểu sao mẹ em vẫn lút cút cung cúc phụng sự mấy sư thầy sư cô bên chùa. Rồi đàn đàn con cháu làm chi thì làm chiều chủ nhật lo về cun cút lạy lạy cúng cúng. Em thì em không tin lắm nhưng vẫn thích vì khi chắp tay nhìn vào mặt tượng Thích ca, em thấy hình như Ngài cười, nụ cười bao dung rộng lượng. Và em nghĩ dù sao đức tin vẫn ở trên trời, vẫn còn có chỗ cho mình ngước lên nhìn. Và em tin ở trên cao kia, Ôn đang nhìn con cháu lạy lên lạy xuống mà mỉm cười mãn nguyện.
Còn bây giờ thì em đang nghe Ra ngõ tụng kinh. Âm dương nằm ngang ngũ hành nằm dọc em chưa biết đọc em nằm nghiêng…. Một ổ rơm ấm tụng kinh thánh hiền… hihi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét