Thì bỏ lại tôi cầm giùm thôi đấy
một cái cô đơn rất đẹp kia mà
sao lại thả xuống dòng sông không chảy
rồi đành làm một kẻ u mê
Tôi nhặt lại cái điên cuồng bữa nọ
đem dán trên hiên cho đó nhớ thêm mình
rồi đôi cái thất tình như gió
như một mình tôi đếm lại bình minh
Giờ đã muộn chuyện tình kia cũng muộn
thì nói làm chi dăm thứ vô hồn
hôm để lại hàng ghế kia ngồi đợi
tôi đã ra về không một chút gì rơi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét