Vô lý quá
ngày nào T cũng ra nơi đó
có bến có sông mây trắng ngang đầu
ai chịu nổi những gì là kỷ niệm
có sến bạc đầu cũng gây nhớ gây đau
Vô lý quá
T lại ra nơi đó
vẫn phố vẫn sông như một rất hiền
như một thể lung linh và huyền nhiệm
mà mắt vô tình ráo hoảnh bốn chung quanh
T chỉ ngại mây bay nhiều quá
nhỡ mưa bất chừng biết lấy chi che
T lại ngại sông kia đầy nước lạ
nhỡ sóng chùng chình T biết tựa mạn thuyền ai
Vô lý quá
ngày nào cũng ra nơi đó
vẫn đẹp xưa vẫn rất quá đa tình
vẫn rộng lượng bàn tay mời rất mực
mà sao lòng không chuyến nổi hào hoa...
Đã "làm người im lặng" sao lại còn là "vô lý quá"? Hứa giúp ai cái gì cần nhớ là đã hứa!
Trả lờiXóatrời, thầy nói từ từ thì em từ từ, em đâu quên đâu
Trả lờiXóagiờ em đang ở Đông hà, không kịp rùi
nếu thầy vội thì có thể nhờ ở chỗ khác.