Bỏ lại những ưu phiền
T đi
như một mồ côi như kiểu nói ngày xưa đã một thời mê mẩn
giờ đây thành lời rất sến
như yêu đương giờ ngỡ quá buồn cười
Nên đôi mắt nhìn nhau nụ cười thương nhau
vòng tay xa xôi bờ môi xa xôi
như có như không như đùa như cợt
đâu dám thành tên chỉ dám lưng chừng
Nên chiều này T ngồi ngó bến sông
nghe gió đùa vai nghe người lẳng lặng
nghe trong mình vỡ rạn cái tình chung
Nhưng dù sao vẫn không thấy ưu phiền...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét