bữa nay anh bận
đúng không
bận làm người tử tế
bận làm người đứng đắn
bận rất vui những bổn phận vai mình
nên anh không gặp T
đúng không
nên chiều qua mưa như giông
nên lòng ai như không
như không và mơ và gặp
mơ
T đã gặp
đúng không
Một cuộc tình nhỏ bé trên đôi môi hồng đào. Đường đời xa lắm nhé em không nhớ tôi sao? Hãy về mau hãy về mau...
Tìm kiếm Blog này
Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010
Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010
Đau như một tất nhiên
Mấy ngày nay T đau
nhức đầu sổ mũi
những cơn đau rất thường tình mà đôi khi T cố lấy đó làm niềm vui
để biết mình còn có cớ
Khi đau thường tình người ta thường buồn và mỏi mệt
riêng một T lại không
T biết mình đau là đang có cái mà nhìn vào cho qua ngày đoạn tháng
để nhỡ có bị vô tình cũng khỏi mất công áy náy mất công thắc thỏm mất công hoài nghi
T đau
để nhỡ không gặp anh
hoặc anh không thể gặp T
coi như là tất nhiên vậy...
nhức đầu sổ mũi
những cơn đau rất thường tình mà đôi khi T cố lấy đó làm niềm vui
để biết mình còn có cớ
Khi đau thường tình người ta thường buồn và mỏi mệt
riêng một T lại không
T biết mình đau là đang có cái mà nhìn vào cho qua ngày đoạn tháng
để nhỡ có bị vô tình cũng khỏi mất công áy náy mất công thắc thỏm mất công hoài nghi
T đau
để nhỡ không gặp anh
hoặc anh không thể gặp T
coi như là tất nhiên vậy...
Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010
Một khúc cũng đành
Một ngày có sáu khắc
một đêm có năm canh
chuông mõ chùa xa không làm sao thấy rõ
chỉ hồ như
hồ như có khắc nào T nghĩ đến anh
hồ như có canh nào anh nghĩ đến T
dẫu ít dẫu nhiều
mình cũng đã cùng nhau một đoạn
một đêm có năm canh
chuông mõ chùa xa không làm sao thấy rõ
chỉ hồ như
hồ như có khắc nào T nghĩ đến anh
hồ như có canh nào anh nghĩ đến T
dẫu ít dẫu nhiều
mình cũng đã cùng nhau một đoạn
Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010
Bản tin thời tiết dành cho T
Bản tin thời tiết kêu nhiều nắng
T đợi trời mưa
trời mưa giúp T ngồi thật sâu trong ký ức
nghe nụ hôn ngày ấy quay về
Bản tin thời tiết báo nhiều mưa
T mong trời nắng
trời nắng giúp T mở mắt mình thành nhiều quãng lặng
mỗi quãng lặng nào cũng có mây bay
Bản tin thời tiết không báo thêm cơn bão nào
chỉ một vùng áp thấp
thành lốc xoáy
T chơ vơ giữa ngả ba đường...
T đợi trời mưa
trời mưa giúp T ngồi thật sâu trong ký ức
nghe nụ hôn ngày ấy quay về
Bản tin thời tiết báo nhiều mưa
T mong trời nắng
trời nắng giúp T mở mắt mình thành nhiều quãng lặng
mỗi quãng lặng nào cũng có mây bay
Bản tin thời tiết không báo thêm cơn bão nào
chỉ một vùng áp thấp
thành lốc xoáy
T chơ vơ giữa ngả ba đường...
Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010
Mùa thu bình tĩnh
Trong lắm và xanh lắm
từng lời nói xếp cẩn thận từ độ năm
bây giờ đem ra
như lụa là óng ả
như một thời gian sang trọng riêng mình
Yêu thương mà chi
yêu nhau mà chi
con trăng gửi lại hôm rằm
nụ hôn như thể ai nằm lại đây
Thương lắm và xa vắng
làm đau chi cái bần thần
Xanh chi mùa thu
để nôn nao chuyện thời gian mười lăm năm nữa
Vâng lời anh
T thương lượng mùa thu ơi bình tĩnh
Để hoa vẫn vàng trong dự tưởng xôn xao...
từng lời nói xếp cẩn thận từ độ năm
bây giờ đem ra
như lụa là óng ả
như một thời gian sang trọng riêng mình
Yêu thương mà chi
yêu nhau mà chi
con trăng gửi lại hôm rằm
nụ hôn như thể ai nằm lại đây
Thương lắm và xa vắng
làm đau chi cái bần thần
Xanh chi mùa thu
để nôn nao chuyện thời gian mười lăm năm nữa
Vâng lời anh
T thương lượng mùa thu ơi bình tĩnh
Để hoa vẫn vàng trong dự tưởng xôn xao...
Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010
Những khúc rời buổi sáng
Buổi sáng rất trong
T ngồi nghe chuyện kể về một người em gái xinh
từ một em gái cũng rất xinh
ngoài vườn có bông hồng hé nụ
có mặt trời khát khao
có lòng yêu rất đỗi an lành
Này anh
kệ thiên hạ qua cầu
chiếc cầu mù sương chỉ dắt những người nào chưa kịp sống
ngày anh đặt lên môi những giai nhân nụ hôn nồng cháy bỏng
người gác cầu đứng mỉm cười nhìn bất lực
anh không thấy sao?
Này anh
kệ thiên hạ buông những chuỗi kinh cầu khi hoàng hôn rơi xuống vàng rực
bài phúc âm dành riêng cho mình
vẫn đẹp dịu dàng rất đỗi lơ ngơ
Và T nhìn anh
bằng đôi mắt trẻ thơ
bằng nụ cười trẻ thơ
bằng tất cả những giấc mơ trên đời này thêu dệt
thì hề chi hề chi những đành đoạn mà thiên hạ hối hả dắt nhau qua cầu
Buổi sáng rồi qua mau
còn trong T bình minh hoài một ánh mắt người lém lỉnh
thì hề chi hề chi
cái đoạn trường ai qua kệ họ
riêng anh cứ cười
để cùng ngó mây bay...
T ngồi nghe chuyện kể về một người em gái xinh
từ một em gái cũng rất xinh
ngoài vườn có bông hồng hé nụ
có mặt trời khát khao
có lòng yêu rất đỗi an lành
Này anh
kệ thiên hạ qua cầu
chiếc cầu mù sương chỉ dắt những người nào chưa kịp sống
ngày anh đặt lên môi những giai nhân nụ hôn nồng cháy bỏng
người gác cầu đứng mỉm cười nhìn bất lực
anh không thấy sao?
Này anh
kệ thiên hạ buông những chuỗi kinh cầu khi hoàng hôn rơi xuống vàng rực
bài phúc âm dành riêng cho mình
vẫn đẹp dịu dàng rất đỗi lơ ngơ
Và T nhìn anh
bằng đôi mắt trẻ thơ
bằng nụ cười trẻ thơ
bằng tất cả những giấc mơ trên đời này thêu dệt
thì hề chi hề chi những đành đoạn mà thiên hạ hối hả dắt nhau qua cầu
Buổi sáng rồi qua mau
còn trong T bình minh hoài một ánh mắt người lém lỉnh
thì hề chi hề chi
cái đoạn trường ai qua kệ họ
riêng anh cứ cười
để cùng ngó mây bay...
Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010
Óng mùa tơ lụa
Tháng tám trời mềm như mây
thêm dăm sợ khói như ngày cố hương
đêm khuya rủ ngọn đèn đường
giang hồ một chuyến để yêu thương người
giang hồ ra một trận cười
dấu răng một vết để người ngồi đau
giang hồ chi áo xưa nhàu
mùa hương còn lại một câu rất tình
Tháng này còn nắng lung linh
riêng T còn lại một thinh không sầu...
thêm dăm sợ khói như ngày cố hương
đêm khuya rủ ngọn đèn đường
giang hồ một chuyến để yêu thương người
giang hồ ra một trận cười
dấu răng một vết để người ngồi đau
giang hồ chi áo xưa nhàu
mùa hương còn lại một câu rất tình
Tháng này còn nắng lung linh
riêng T còn lại một thinh không sầu...
Mua núi chở về
Không lẽ im mãi rứa a???
Anh không sợ T ngồi ngó hết mây
ngó hết mưa
ngó hết những vàng trưa
ngó qua ngày đứng ngọ
ngó ngõ xa ngõ gần
như nỗi đành hanh
Không lẽ im mãi rứa a?
Anh không sợ bóng mình mất hút
sợ mắt T chảy dài
sợ quên ngày quên tháng
sợ quên mình là ai
Như bữa này T lên chùa thỉnh kinh
hồi chuông nói rằng mây đang xuống núi
T mở hầu bao mua núi chở về...
Anh không sợ T ngồi ngó hết mây
ngó hết mưa
ngó hết những vàng trưa
ngó qua ngày đứng ngọ
ngó ngõ xa ngõ gần
như nỗi đành hanh
Không lẽ im mãi rứa a?
Anh không sợ bóng mình mất hút
sợ mắt T chảy dài
sợ quên ngày quên tháng
sợ quên mình là ai
Như bữa này T lên chùa thỉnh kinh
hồi chuông nói rằng mây đang xuống núi
T mở hầu bao mua núi chở về...
Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010
Như một tất nhiên
T về đây
về với người thân với gia đình hạnh phúc
với yêu thương rất mực
với tháng ngày rất đời
T không còn ngồi bến sông
không ngắm dòng lung linh
không la đà mây trắng
không nghe đường nhiều nắng
T về như một tất nhiên
Về tất nhiên làm người ngoan hiền
về tất nhiên làm đời nhu mỳ
về tất nhiên không nhớ để làm gì
Sáng nay mây bay đầy sân ga
sáng nay tàu nhanh như messenger
sáng nay từng đường link đầy nguy cơ
T về đây
để làm người hạnh phúc
xin xếp lại đây một bến sông hiền
như một tất nhiên
về với người thân với gia đình hạnh phúc
với yêu thương rất mực
với tháng ngày rất đời
T không còn ngồi bến sông
không ngắm dòng lung linh
không la đà mây trắng
không nghe đường nhiều nắng
T về như một tất nhiên
Về tất nhiên làm người ngoan hiền
về tất nhiên làm đời nhu mỳ
về tất nhiên không nhớ để làm gì
Sáng nay mây bay đầy sân ga
sáng nay tàu nhanh như messenger
sáng nay từng đường link đầy nguy cơ
T về đây
để làm người hạnh phúc
xin xếp lại đây một bến sông hiền
như một tất nhiên
Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010
Vô lý quá
Vô lý quá
ngày nào T cũng ra nơi đó
có bến có sông mây trắng ngang đầu
ai chịu nổi những gì là kỷ niệm
có sến bạc đầu cũng gây nhớ gây đau
Vô lý quá
T lại ra nơi đó
vẫn phố vẫn sông như một rất hiền
như một thể lung linh và huyền nhiệm
mà mắt vô tình ráo hoảnh bốn chung quanh
T chỉ ngại mây bay nhiều quá
nhỡ mưa bất chừng biết lấy chi che
T lại ngại sông kia đầy nước lạ
nhỡ sóng chùng chình T biết tựa mạn thuyền ai
Vô lý quá
ngày nào cũng ra nơi đó
vẫn đẹp xưa vẫn rất quá đa tình
vẫn rộng lượng bàn tay mời rất mực
mà sao lòng không chuyến nổi hào hoa...
ngày nào T cũng ra nơi đó
có bến có sông mây trắng ngang đầu
ai chịu nổi những gì là kỷ niệm
có sến bạc đầu cũng gây nhớ gây đau
Vô lý quá
T lại ra nơi đó
vẫn phố vẫn sông như một rất hiền
như một thể lung linh và huyền nhiệm
mà mắt vô tình ráo hoảnh bốn chung quanh
T chỉ ngại mây bay nhiều quá
nhỡ mưa bất chừng biết lấy chi che
T lại ngại sông kia đầy nước lạ
nhỡ sóng chùng chình T biết tựa mạn thuyền ai
Vô lý quá
ngày nào cũng ra nơi đó
vẫn đẹp xưa vẫn rất quá đa tình
vẫn rộng lượng bàn tay mời rất mực
mà sao lòng không chuyến nổi hào hoa...
Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010
Như một mồ côi
Bỏ lại những ưu phiền
T đi
như một mồ côi như kiểu nói ngày xưa đã một thời mê mẩn
giờ đây thành lời rất sến
như yêu đương giờ ngỡ quá buồn cười
Nên đôi mắt nhìn nhau nụ cười thương nhau
vòng tay xa xôi bờ môi xa xôi
như có như không như đùa như cợt
đâu dám thành tên chỉ dám lưng chừng
Nên chiều này T ngồi ngó bến sông
nghe gió đùa vai nghe người lẳng lặng
nghe trong mình vỡ rạn cái tình chung
Nhưng dù sao vẫn không thấy ưu phiền...
T đi
như một mồ côi như kiểu nói ngày xưa đã một thời mê mẩn
giờ đây thành lời rất sến
như yêu đương giờ ngỡ quá buồn cười
Nên đôi mắt nhìn nhau nụ cười thương nhau
vòng tay xa xôi bờ môi xa xôi
như có như không như đùa như cợt
đâu dám thành tên chỉ dám lưng chừng
Nên chiều này T ngồi ngó bến sông
nghe gió đùa vai nghe người lẳng lặng
nghe trong mình vỡ rạn cái tình chung
Nhưng dù sao vẫn không thấy ưu phiền...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)