em bỏ tiếng guốc phía bên kia
để tôi nghe nỗi sầu đá dựng
cái lóc cóc rơi vào tầng bậc
sẽ lên màu một sớm mai xanh
mai xanh thẳm tôi làm thi sĩ
gõ phím thành thơ cột tóc cho nàng
nhưng rất tiếc (đằng sau cánh cửa)
vẫn dịu dàng tiếng guốc khoan thai
nên chiều muộn hay tàn hay tắt lửa
thì vẫn tôi vẫn lại chiếc thu tàn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét