Tại thương cái bến tội tình
nằm không dáng vỡ một mình chênh vênh
một người tự gọi là anh
thêm em là một mình thành hai nhau
Ngó sông anh biết bạc đầu
thương em sóng vỗ qua cầu còn run
giờ mình đã biết gọi chung
một thiên đồ rứa ra lừng khừng yêu
Thương chi cái bến sông liều
mà trưa đứng nắng thả nhiều nụ hôn
nên giờ T dạ bồn chồn
đợi mưa chờ trở lại nguồn cội xưa...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaXin được nói bài thơ hay. Riêng câu "một người tự gọi là anh" rất mộc mạc nhưng là cách nói quá mới. Cám ơn tác giả.
Trả lờiXóa