Hãy xuống tàu và đừng quay lưng lại
để tiếng còi kia thả nhẹ lòng
bên kia toa tàu không còn tiếng va đập thứ một trăm
trưa đứng nhớ.
Hãy nhấc thanh ray và ngồi im đâu đấy
có kẻ theo chân thành nỗi nhớ song hành
dù trăm năm hay ngàn năm nữa
một tiếng yêu mình thả xuống đành hanh
nên đừng nhớ mà thành mắc nợ
bóng nắng treo ngang trưa chết giấc một lòng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét