Khi thất lạc T thèm nuôi con chó
thảy một khúc xương và gọi nó về
ôm ríu rít nghe bàn chân ấm áp
ôm dịu dàng tay vuốt đỡ mồ côi
Khi thất lạc T thèm nuôi con chó
lỡ giận đá đi dăm phút lại quay về
ư ử nũng nịu nghe hoài nên nhớ
quấn quýt vui buồn dòm mãi nên quen
Chừ thất lạc anh làm người biền biệt
T biết lấy chi để gọi anh về...
Một cuộc tình nhỏ bé trên đôi môi hồng đào. Đường đời xa lắm nhé em không nhớ tôi sao? Hãy về mau hãy về mau...
Tìm kiếm Blog này
Thứ Tư, 30 tháng 6, 2010
Chuyện phim
Đã xong rồi kịch bản
đã đủ rồi trường quay
đã tràn trề cảm xúc
đã rất phim giữa đời
nhân vật lúc này đứng tuổi
không đủ nhan sắc để đóng vai buồn
gã đạo diễn già khó tính
nhỏ nước rửa mắt để lý điệu khóc tình
hát rằng
chuồn chuồn mắc phải nhện vương
đã trót dan díu thì thương nhau cùng...
nào đâu đào kép diễn chung
đến khi nước mắt
lại ung dung cười...
đã đủ rồi trường quay
đã tràn trề cảm xúc
đã rất phim giữa đời
nhân vật lúc này đứng tuổi
không đủ nhan sắc để đóng vai buồn
gã đạo diễn già khó tính
nhỏ nước rửa mắt để lý điệu khóc tình
hát rằng
chuồn chuồn mắc phải nhện vương
đã trót dan díu thì thương nhau cùng...
nào đâu đào kép diễn chung
đến khi nước mắt
lại ung dung cười...
Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010
Sương mù bụi đỏ
không còn buổi sớm nào mới nhất
dành cho em
tôi đi tìm hồi ức nào đã mất
bay theo bụi đỏ dị kỳ
thuở bụi đỏ mình đâu biết yêu nhau
đành gọi lòng ừ thôi đồ rứa
cả thị xã hồn nhiên ở trọ
trong nốt si thăng la giáng tưng bừng
tôi nâng bụm tay mình lòng trứng
nghe khôn ngoan nở dại bên đời
không còn gì để nói
cũng bằng thất thố giang sơn
em ở lại cho lòng tôi mở hội
khuya hết sương mù lại nói yêu nhau...
dành cho em
tôi đi tìm hồi ức nào đã mất
bay theo bụi đỏ dị kỳ
thuở bụi đỏ mình đâu biết yêu nhau
đành gọi lòng ừ thôi đồ rứa
cả thị xã hồn nhiên ở trọ
trong nốt si thăng la giáng tưng bừng
tôi nâng bụm tay mình lòng trứng
nghe khôn ngoan nở dại bên đời
không còn gì để nói
cũng bằng thất thố giang sơn
em ở lại cho lòng tôi mở hội
khuya hết sương mù lại nói yêu nhau...
Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010
Xuống tàu một mình
Hãy xuống tàu và đừng quay lưng lại
để tiếng còi kia thả nhẹ lòng
bên kia toa tàu không còn tiếng va đập thứ một trăm
trưa đứng nhớ.
Hãy nhấc thanh ray và ngồi im đâu đấy
có kẻ theo chân thành nỗi nhớ song hành
dù trăm năm hay ngàn năm nữa
một tiếng yêu mình thả xuống đành hanh
nên đừng nhớ mà thành mắc nợ
bóng nắng treo ngang trưa chết giấc một lòng...
để tiếng còi kia thả nhẹ lòng
bên kia toa tàu không còn tiếng va đập thứ một trăm
trưa đứng nhớ.
Hãy nhấc thanh ray và ngồi im đâu đấy
có kẻ theo chân thành nỗi nhớ song hành
dù trăm năm hay ngàn năm nữa
một tiếng yêu mình thả xuống đành hanh
nên đừng nhớ mà thành mắc nợ
bóng nắng treo ngang trưa chết giấc một lòng...
Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010
Bước thứ n
Bước thứ bao nhiêu
mình vấp vào nhau
cho thêm dày sự sự...
cái sự nhớ đã qua rồi
cái sự thương cũng xong rồi
cái sự yêu, mà thôi đừng nhắc nữa
lại càng trơ thêm nỗi lưng chừng
bước thứ bao nhiêu
thì thân mòn chân mỏi
thì mắt đầy nghi ngại
thì lòng đầy đắng cay
thì mình đầy trống vắng
mà vấp cả vào nhau?
cái sự này thế thế
rồi bỗng dưng thành..
mình vấp vào nhau
cho thêm dày sự sự...
cái sự nhớ đã qua rồi
cái sự thương cũng xong rồi
cái sự yêu, mà thôi đừng nhắc nữa
lại càng trơ thêm nỗi lưng chừng
bước thứ bao nhiêu
thì thân mòn chân mỏi
thì mắt đầy nghi ngại
thì lòng đầy đắng cay
thì mình đầy trống vắng
mà vấp cả vào nhau?
cái sự này thế thế
rồi bỗng dưng thành..
Những khoảng trống
Cắt những khoảng trống dán vào nhau
bần bật phúc âm bần bật nhớ
nỗi này lấy màn đêm che lại
vẫn u u... những tiếng giang đầu
đận này gió thổi như mau
mà lòng mình khóc chậm
nên chùi hoài nước mắt không khô
messenger
cài nhầm địa chỉ
như lá khô thành rác giữa lưng chừng
để cuối cùng những khoảng trống cầm lưng
quay nơi nào cũng nhớ
ai đi ngưng chiều...
bần bật phúc âm bần bật nhớ
nỗi này lấy màn đêm che lại
vẫn u u... những tiếng giang đầu
đận này gió thổi như mau
mà lòng mình khóc chậm
nên chùi hoài nước mắt không khô
messenger
cài nhầm địa chỉ
như lá khô thành rác giữa lưng chừng
để cuối cùng những khoảng trống cầm lưng
quay nơi nào cũng nhớ
ai đi ngưng chiều...
Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010
Điểm XYZ
Khúc này ký hiệu em tự đánh dấu cho mình là X hoặc có thể là Y là Z
thì có hề chi
miễn bằng dấu nào cũng hiện lên một màu đỏ rất son
trên hành trình may mắn của nhân vật trữ tình đóng vai n trong dòng đời rất chật
tạm gọi đó là hành trình duy nhất
khi những mốc son không phải ai cũng đánh dấu được cho mình...
Khúc này ký hiệu đang còn bay trong mắt
không nâu không xanh không đen long lanh hay u sầu hạt nhãn
đôi mắt đầy màu nắng
trong như giọt sương mai
hành trình thứ nhất của nhân vật trữ tình đóng vai n bỗng trở nên rất thật
chỉ ăn sương mai và lớn bên đời
nở òa những nụ cười mang ngập tràn hạnh phúc
Khúc này XYZ cũng có thật
nên Kinh Thánh sẽ bỏ câu nhận tội
họ không có lỗi
Bản Người tình đã chứng minh!
thì có hề chi
miễn bằng dấu nào cũng hiện lên một màu đỏ rất son
trên hành trình may mắn của nhân vật trữ tình đóng vai n trong dòng đời rất chật
tạm gọi đó là hành trình duy nhất
khi những mốc son không phải ai cũng đánh dấu được cho mình...
Khúc này ký hiệu đang còn bay trong mắt
không nâu không xanh không đen long lanh hay u sầu hạt nhãn
đôi mắt đầy màu nắng
trong như giọt sương mai
hành trình thứ nhất của nhân vật trữ tình đóng vai n bỗng trở nên rất thật
chỉ ăn sương mai và lớn bên đời
nở òa những nụ cười mang ngập tràn hạnh phúc
Khúc này XYZ cũng có thật
nên Kinh Thánh sẽ bỏ câu nhận tội
họ không có lỗi
Bản Người tình đã chứng minh!
Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010
Vàng hoa vàng hoa vàng hoa
Này này này xuống thật nhanh
một hai ba bốn nào lanh canh cười
Ơn em một chút yêu đời
Ơn anh một thoáng như lời này đây....
Này này này xuống làm cây
lớn lên một khoảng chạm mây ngang trời
Ơn em đi với anh rồi
mai này năm tháng đợi người vàng hoa...
Này em anh hứa thật thà
không yêu cũng thể lụa là trải ra
gấm vóc dệt chốn la đà
một bông hoa nhỏ nở ra rất tình...
một hai ba bốn nào lanh canh cười
Ơn em một chút yêu đời
Ơn anh một thoáng như lời này đây....
Này này này xuống làm cây
lớn lên một khoảng chạm mây ngang trời
Ơn em đi với anh rồi
mai này năm tháng đợi người vàng hoa...
Này em anh hứa thật thà
không yêu cũng thể lụa là trải ra
gấm vóc dệt chốn la đà
một bông hoa nhỏ nở ra rất tình...
Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010
Trú chân
Bây giờ mình không nhớ đây là ngôi nhà thứ mấy được cất lên. Có lẽ bản tính hay quên và không cẩn trọng vẫn chưa tập được thói ngăn nắp. Chỉ biết ở ngôi nhà này,mình làm nên chỉ để giữ được sự liên lạc với duy nhất một người sau trận trận thất lạc lại trở thành chốn đi về mỗi mỗi buồn vui.
Đang ngần ngừ không biết có nên soạn sửa nơi này làm chỗ trú chân, hay dăm ba bữa lại lang thang đâu đó.
ừ, biết đâu...
khi thân đã già mà lòng còn son...
Đang ngần ngừ không biết có nên soạn sửa nơi này làm chỗ trú chân, hay dăm ba bữa lại lang thang đâu đó.
ừ, biết đâu...
khi thân đã già mà lòng còn son...
Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010
Hồng đào năm ấy
Hồng đào rất phai hồng đào lạ
ta đã rất tình với nhân gian
ai hay cỏ lạ mọc thêm mỗi
là chút rưng rưng chịu ơn đời
hồng đào rất phai hồng đào ngọt
ai đã vô tình thả dưới sông
gọi chuyện hai mươi mùa rơi lại
gọi tình xao động thuở hồn nhiên
hồng đào rất yêu hồng đào dạ
một tiếng tình riêng để bên thềm
đêm nay trăng lại về bên ấy
để gió vô thường khẽ gọi tên...
ta đã rất tình với nhân gian
ai hay cỏ lạ mọc thêm mỗi
là chút rưng rưng chịu ơn đời
hồng đào rất phai hồng đào ngọt
ai đã vô tình thả dưới sông
gọi chuyện hai mươi mùa rơi lại
gọi tình xao động thuở hồn nhiên
hồng đào rất yêu hồng đào dạ
một tiếng tình riêng để bên thềm
đêm nay trăng lại về bên ấy
để gió vô thường khẽ gọi tên...
Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010
Con trăng rất già
Cảm ơn con trăng rất già mà còn hào hoa
cảm ơn rất đời mà còn dễ thương...
cảm ơn rất đời mà còn dễ thương...
Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010
Về lại ngôi nhà tuổi nhỏ
Khi em ngồi trong ngôi nhà rực vàng hoa cúc
lòng bỗng nhiên thanh thản lạ kỳ
em không đợi chờ như từng thao thức
chỉ thấy mình yêu lại cái đam mê
ngôi nhà nhỏ dịu hồn em như lửa
khói dăm ba nếp sợi bay về
ai lại thế, dẫu quên nhau đi nữa
cũng bây giờ đừng nói kẻo đời chê
thì ngồi lại với căn nhà thuở nhỏ
em sẽ yên yên hết mọi trăm bề
chỉ ngại nổi bữa mưa về bên cửa
anh đâu còn nhận nổi được tình kia...
lòng bỗng nhiên thanh thản lạ kỳ
em không đợi chờ như từng thao thức
chỉ thấy mình yêu lại cái đam mê
ngôi nhà nhỏ dịu hồn em như lửa
khói dăm ba nếp sợi bay về
ai lại thế, dẫu quên nhau đi nữa
cũng bây giờ đừng nói kẻo đời chê
thì ngồi lại với căn nhà thuở nhỏ
em sẽ yên yên hết mọi trăm bề
chỉ ngại nổi bữa mưa về bên cửa
anh đâu còn nhận nổi được tình kia...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)