Ta không biết đời mình mưa hay gió
mà hết nghiêng bên này lại ngả xuống bên kia
muốn đứng dậy đôi khi chân khuỵu lại
khi muốn yên ngồi lại ngọ ngoạy bắt đi
rồi như thể cái đi là định mệnh
không đi bằng chân ta đi lại bằng hồn
không nhìn bằng mắt ta nhìn sâu ý tưởng
không buồn bằng mặt ta sầu tận bên trong
nên chi rốt cuộc ta thành đời như rối
cứ khóc cứ la rồi hét rồi cười
rồi như diễn như tuồng như tướng
đâu hay dây ai kéo sau mình....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét