Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2009

Bữa nay về đứng bên bờ giậu

Cứ loay hoay loay hoay miết rứa, không biết thoát đi ngả mô cho đỡ vấp mạng nhện. Rồi một bữa sớm chạy thục mạng ngoài đường, chạy chặp chi ngó lên thấy mình đang lòng vòng trong đường xanh hoa muối bay rì rào. Không dưng mà lòng nghe ưa khóc. Giá chi còn nhỏ nhỏ, còn thon thon, còn mi nhon, mình sẽ đứng ngay chỗ này mà khóc. Mà nghe hoa muối bay rì rào.

Thì đó, vẫn là phố cũ, vẫn là cây xưa, vẫn là mỗi đi mỗi nhìn, mỗi đi mỗi đắm đuối, mỗi đi mỗi kỷ niệm ngút trời, có quên cũng không bao giờ chạy mô cho thoát. Dù vội vàng hay thong dong thanh thản, đầu óc mình vẫn miên man suy nghĩ. Bữa nắng thì nghĩ chuyện vui. Bữa mưa thì nghĩ chuyện buồn. Bữa vừa vừa ngẫm sự nhân tình thế thái. Mà sao mấy bữa này, lòng chỉ nghĩ những chuyện gì đâu. Nên lúc mô người cũng chỉ chực nhảy từ thái cực này sang thái cực kia.

Bạn mình nói thèm ôi là thèm một thức chi đó đừng yêu đừng thương đừng chi chi hết, chỉ là đủ để dựa lên vai nhau mà đi qua mỗi vùng xoáy bão. Nghe nói, bất giác mình muốn khóc. Ưh. Cái thức nớ hay lắm, đẹp vô cùng. Cái thức nớ trong đời không thật nhiều nhưng không phải là không có. Kỳ thực, thức nớ mình cũng đã có, cầm đầy hai tay tràn trong tràn ngoài ôm hoài không hết. Cái thức mà bữa đó mình kêu tên rằng Tình thì là...

Kể rằng trên đời này, quá nhiều thứ tình cảm, dễ làm con người ta lẫn lộn. Nên một bữa, ông trời rảnh rang mới bày ra cái sự đặt tên tình. Thế là tình gì cũng có tên của nó, Tình Yêu, Tình thương, Tình bạn, Tình thân.... nhiều lắm. Nhưng có một thứ loài kỳ lạ đã sống với nhau bằng một tình cảm không thể kêu bằng tên nào trong đó suốt ngày đeo bám lấy nhau và ham chơi kỳ lạ. Do mãi chơi, cái loài ấy không kịp đến xin tên gọi, đợi đến lúc tốt mịt mệt mỏi mới chạy đến, lúc ấy trời đang ậm ừ ngẫm nghĩ cho ra cái tên, vừa suy nghĩ trời vừa lẩm nhẩm Ừ... tình ni là tình thì là....

Rứa là xong thê nở, cái loài ham chơi tê nghe đến đó đã nhanh nhảy chạy biến để còn kịp độ nhậu tối khuya. Là chết danh cái tên Tình Thì Là.

Rồi trong cái Tình đó, mình đã thấy bình an biết bao. Dịu dàng. Nhẹ nhàng. Đầy thương yêu. Có vui có buồn có đau thương khổ nạn. Nhưng bao giờ cũng được nhìn bằng cái nhìn dịu dàng rất dịu dàng và yêu thương vô hạn.

Giờ thì mình đã lớn. Đã đủ thứ trên đời. Và có lẽ kinh khủng nhất là mình đã trở thành người mạnh. Để đủ sức sống đời riêng. Phải thế không??????????????????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét