Ngày tôi chở dòng sông đi xa
nước trong veo hồ thu như khóc
phải mất gần chục năm
mới dỗ xong đời sông đời suối
dỗ cho hết những mùa thu cuối
nước đừng xuôi theo những bóng thuyền
may mà đời mình hết thuyền quyên
Ngày tôi chở dòng sông đi xa
định lòng thả sông vào biển cả
định lòng nuôi thêm đôi loài cua cá
định lòng cho sông sống một đời sông
mà đâu đành lòng thấy nước thôi trong
Nên mười mấy năm sông lại về chốn cũ
dù không trong như thưở ban đầu
buột lòng tôi thương con nước cũ
năm xưa ngoái lại một lần đau...
Một cuộc tình nhỏ bé trên đôi môi hồng đào. Đường đời xa lắm nhé em không nhớ tôi sao? Hãy về mau hãy về mau...
Tìm kiếm Blog này
Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009
Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009
Sẽ đến lúc
Chào nhé cái ngày thua ngộ nhận
ta về sắp xếp mộng lung tung
bữa nào hơi rảnh đem ra đếm
rồi xếp rồi lau cái vô chừng
vô chừng như thể mười lăm tuổi
thiên hạ mênh mông tưởng riêng mình
nên chi ai nhớ mà ta rối
ai buồn ta ngỡ mặt trời rơi
nên chi mai mốt đời ta rảnh
đem chuyện ngày xưa kể lại mình
hình như bữa ấy thành thơ trẻ
thành lá thành hoa hát tự tình...
Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009
Ngồi yên nhé
Mây vẫn trắng như đầu non cuối bãi
nhạc vẫn tươi như thưở biết yêu người
đời vẫn xinh như hôm nào qua phố
nên chi mời ai đó ghé vào chơi
vào chơi nhé
ngồi bên này thật nhẹ
ly cà phê pha sẵn để trên bàn
thêm chút nhạc em cài thêm trong máy
có cuốn sách này để lỡ nhớ bâng quơ
rồi yên đó em ra ngoài chút xíu
cái bộn bề kia đáng ghét quá chừng
nhưng hề chi ngày còn dài còn đẹp
thì ngồi im im nghe gió qua cầu
rồi yên nhé nghe lòng thật êm dịu
nghe tiếng mình cười một chút trong tim...
Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009
Rối
Ta không biết đời mình mưa hay gió
mà hết nghiêng bên này lại ngả xuống bên kia
muốn đứng dậy đôi khi chân khuỵu lại
khi muốn yên ngồi lại ngọ ngoạy bắt đi
rồi như thể cái đi là định mệnh
không đi bằng chân ta đi lại bằng hồn
không nhìn bằng mắt ta nhìn sâu ý tưởng
không buồn bằng mặt ta sầu tận bên trong
nên chi rốt cuộc ta thành đời như rối
cứ khóc cứ la rồi hét rồi cười
rồi như diễn như tuồng như tướng
đâu hay dây ai kéo sau mình....
mà hết nghiêng bên này lại ngả xuống bên kia
muốn đứng dậy đôi khi chân khuỵu lại
khi muốn yên ngồi lại ngọ ngoạy bắt đi
rồi như thể cái đi là định mệnh
không đi bằng chân ta đi lại bằng hồn
không nhìn bằng mắt ta nhìn sâu ý tưởng
không buồn bằng mặt ta sầu tận bên trong
nên chi rốt cuộc ta thành đời như rối
cứ khóc cứ la rồi hét rồi cười
rồi như diễn như tuồng như tướng
đâu hay dây ai kéo sau mình....
Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2009
Bữa nay về đứng bên bờ giậu
Cứ loay hoay loay hoay miết rứa, không biết thoát đi ngả mô cho đỡ vấp mạng nhện. Rồi một bữa sớm chạy thục mạng ngoài đường, chạy chặp chi ngó lên thấy mình đang lòng vòng trong đường xanh hoa muối bay rì rào. Không dưng mà lòng nghe ưa khóc. Giá chi còn nhỏ nhỏ, còn thon thon, còn mi nhon, mình sẽ đứng ngay chỗ này mà khóc. Mà nghe hoa muối bay rì rào.
Thì đó, vẫn là phố cũ, vẫn là cây xưa, vẫn là mỗi đi mỗi nhìn, mỗi đi mỗi đắm đuối, mỗi đi mỗi kỷ niệm ngút trời, có quên cũng không bao giờ chạy mô cho thoát. Dù vội vàng hay thong dong thanh thản, đầu óc mình vẫn miên man suy nghĩ. Bữa nắng thì nghĩ chuyện vui. Bữa mưa thì nghĩ chuyện buồn. Bữa vừa vừa ngẫm sự nhân tình thế thái. Mà sao mấy bữa này, lòng chỉ nghĩ những chuyện gì đâu. Nên lúc mô người cũng chỉ chực nhảy từ thái cực này sang thái cực kia.
Bạn mình nói thèm ôi là thèm một thức chi đó đừng yêu đừng thương đừng chi chi hết, chỉ là đủ để dựa lên vai nhau mà đi qua mỗi vùng xoáy bão. Nghe nói, bất giác mình muốn khóc. Ưh. Cái thức nớ hay lắm, đẹp vô cùng. Cái thức nớ trong đời không thật nhiều nhưng không phải là không có. Kỳ thực, thức nớ mình cũng đã có, cầm đầy hai tay tràn trong tràn ngoài ôm hoài không hết. Cái thức mà bữa đó mình kêu tên rằng Tình thì là...
Kể rằng trên đời này, quá nhiều thứ tình cảm, dễ làm con người ta lẫn lộn. Nên một bữa, ông trời rảnh rang mới bày ra cái sự đặt tên tình. Thế là tình gì cũng có tên của nó, Tình Yêu, Tình thương, Tình bạn, Tình thân.... nhiều lắm. Nhưng có một thứ loài kỳ lạ đã sống với nhau bằng một tình cảm không thể kêu bằng tên nào trong đó suốt ngày đeo bám lấy nhau và ham chơi kỳ lạ. Do mãi chơi, cái loài ấy không kịp đến xin tên gọi, đợi đến lúc tốt mịt mệt mỏi mới chạy đến, lúc ấy trời đang ậm ừ ngẫm nghĩ cho ra cái tên, vừa suy nghĩ trời vừa lẩm nhẩm Ừ... tình ni là tình thì là....
Rứa là xong thê nở, cái loài ham chơi tê nghe đến đó đã nhanh nhảy chạy biến để còn kịp độ nhậu tối khuya. Là chết danh cái tên Tình Thì Là.
Rồi trong cái Tình đó, mình đã thấy bình an biết bao. Dịu dàng. Nhẹ nhàng. Đầy thương yêu. Có vui có buồn có đau thương khổ nạn. Nhưng bao giờ cũng được nhìn bằng cái nhìn dịu dàng rất dịu dàng và yêu thương vô hạn.
Giờ thì mình đã lớn. Đã đủ thứ trên đời. Và có lẽ kinh khủng nhất là mình đã trở thành người mạnh. Để đủ sức sống đời riêng. Phải thế không??????????????????
Thì đó, vẫn là phố cũ, vẫn là cây xưa, vẫn là mỗi đi mỗi nhìn, mỗi đi mỗi đắm đuối, mỗi đi mỗi kỷ niệm ngút trời, có quên cũng không bao giờ chạy mô cho thoát. Dù vội vàng hay thong dong thanh thản, đầu óc mình vẫn miên man suy nghĩ. Bữa nắng thì nghĩ chuyện vui. Bữa mưa thì nghĩ chuyện buồn. Bữa vừa vừa ngẫm sự nhân tình thế thái. Mà sao mấy bữa này, lòng chỉ nghĩ những chuyện gì đâu. Nên lúc mô người cũng chỉ chực nhảy từ thái cực này sang thái cực kia.
Bạn mình nói thèm ôi là thèm một thức chi đó đừng yêu đừng thương đừng chi chi hết, chỉ là đủ để dựa lên vai nhau mà đi qua mỗi vùng xoáy bão. Nghe nói, bất giác mình muốn khóc. Ưh. Cái thức nớ hay lắm, đẹp vô cùng. Cái thức nớ trong đời không thật nhiều nhưng không phải là không có. Kỳ thực, thức nớ mình cũng đã có, cầm đầy hai tay tràn trong tràn ngoài ôm hoài không hết. Cái thức mà bữa đó mình kêu tên rằng Tình thì là...
Kể rằng trên đời này, quá nhiều thứ tình cảm, dễ làm con người ta lẫn lộn. Nên một bữa, ông trời rảnh rang mới bày ra cái sự đặt tên tình. Thế là tình gì cũng có tên của nó, Tình Yêu, Tình thương, Tình bạn, Tình thân.... nhiều lắm. Nhưng có một thứ loài kỳ lạ đã sống với nhau bằng một tình cảm không thể kêu bằng tên nào trong đó suốt ngày đeo bám lấy nhau và ham chơi kỳ lạ. Do mãi chơi, cái loài ấy không kịp đến xin tên gọi, đợi đến lúc tốt mịt mệt mỏi mới chạy đến, lúc ấy trời đang ậm ừ ngẫm nghĩ cho ra cái tên, vừa suy nghĩ trời vừa lẩm nhẩm Ừ... tình ni là tình thì là....
Rứa là xong thê nở, cái loài ham chơi tê nghe đến đó đã nhanh nhảy chạy biến để còn kịp độ nhậu tối khuya. Là chết danh cái tên Tình Thì Là.
Rồi trong cái Tình đó, mình đã thấy bình an biết bao. Dịu dàng. Nhẹ nhàng. Đầy thương yêu. Có vui có buồn có đau thương khổ nạn. Nhưng bao giờ cũng được nhìn bằng cái nhìn dịu dàng rất dịu dàng và yêu thương vô hạn.
Giờ thì mình đã lớn. Đã đủ thứ trên đời. Và có lẽ kinh khủng nhất là mình đã trở thành người mạnh. Để đủ sức sống đời riêng. Phải thế không??????????????????
Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009
Chào buổi sớm
Rồi một sớm tự một mình ly nhỏ
chút đắng chút cay chút ngọt vô ngần
ai qua ngõ cái tần ngần níu lại
rồi một sớm đặt bày chào buổi sớm
chào gió chào mây chào luôn thể thiên hà
ai qua ngõ mắt bần thần ngồi ngó
thì mỗi sớm ly buồn vui mỗi mỗi
cứ dọn ra chê chán lại gom vào
ai dám uống ta gọi người can đảm!
chút đắng chút cay chút ngọt vô ngần
ai qua ngõ cái tần ngần níu lại
rồi một sớm đặt bày chào buổi sớm
chào gió chào mây chào luôn thể thiên hà
ai qua ngõ mắt bần thần ngồi ngó
thì mỗi sớm ly buồn vui mỗi mỗi
cứ dọn ra chê chán lại gom vào
ai dám uống ta gọi người can đảm!
Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)