Bữa xưa mình thật thơ ngây
thường tranh thủ lớn thật nhanh cả trong mơ cả trong ngày chủ nhật
đâu ngờ càng lớn càng mau quên nước mắt
nên bị bệnh khô mắt
ráo hoảnh đến bây giờ
Bữa xưa mình tưởng tình yêu là thứ có thật trên đời
nên báng bổ cả thần linh để chơi trò vụng dại
ai ngờ người đi xa ngái
cầm theo một chút đau buồn
từ đó mưa chẳng bao giờ tuôn
nên mình thành người thanh thản...
rứa đó
nên bạn bè giờ gặp
đừng ai quen ai lạ
mình xưa mất rồi
thế nhé
chào nhau....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét