Cái cần bay theo bão
mất rồi
cái cần trôi theo lũ
mất rồi
còn trơ cái mình
Một cuộc tình nhỏ bé trên đôi môi hồng đào. Đường đời xa lắm nhé em không nhớ tôi sao? Hãy về mau hãy về mau...
Tìm kiếm Blog này
Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009
Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2009
Có một trái tim cần ngơi nghỉ
Có một trái tim cần ngơi nghỉ
nằm gối lên những phiến thơ sầu
bữa qua sầu rụng bên người mới
trơ lại riêng mình nỗi trời ơi...
nằm gối lên những phiến thơ sầu
bữa qua sầu rụng bên người mới
trơ lại riêng mình nỗi trời ơi...
Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009
Hiệp khách mặt buồn
Bữa mệt hiệp khách nằm nhai cỏ
bỏ lại cô cô với mặt sầu
cô buồn cô bỏ lên mây ở
hiệp khách nhai nhằm nỗi đâu đâu
ừ thôi hiệp khách đừng múa võ
giang hồ cho mệt lắm vai nhau
cô cô rớt kiếm vùi chân núi
hiệp khách giang đầu có kịp đâu
nên đời bữa lại thêm đôi bạn
lên núi tìm sông chả thấy người
chỉ thấy đâu đây trò vụng dại
khách hành với hiệp với đười ươi...
bỏ lại cô cô với mặt sầu
cô buồn cô bỏ lên mây ở
hiệp khách nhai nhằm nỗi đâu đâu
ừ thôi hiệp khách đừng múa võ
giang hồ cho mệt lắm vai nhau
cô cô rớt kiếm vùi chân núi
hiệp khách giang đầu có kịp đâu
nên đời bữa lại thêm đôi bạn
lên núi tìm sông chả thấy người
chỉ thấy đâu đây trò vụng dại
khách hành với hiệp với đười ươi...
Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2009
Một lần đến trăm năm
Bữa nay mình rụng thêm một tuổi
cái tay rơi xuống một bông tàn
một bông lận đận giờ yên ngủ
thêm phần thương nhớ chảy vòng quanh
bữa nay mình rụng thêm một chuyện
tình yêu ai thả dưới chân cầu
con nước thì xuôi mà tình lặn
bữa nào trời nắng trỗi mọc tăm
cái cây rụng lá hoài nên trụi
đời mình rụng hết xuống trăm năm
chỉ còn một đây vài yêu dấu
ai đem dúi với cái dây cầm...
cái tay rơi xuống một bông tàn
một bông lận đận giờ yên ngủ
thêm phần thương nhớ chảy vòng quanh
bữa nay mình rụng thêm một chuyện
tình yêu ai thả dưới chân cầu
con nước thì xuôi mà tình lặn
bữa nào trời nắng trỗi mọc tăm
cái cây rụng lá hoài nên trụi
đời mình rụng hết xuống trăm năm
chỉ còn một đây vài yêu dấu
ai đem dúi với cái dây cầm...
Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009
Rứa đó
Bữa xưa mình thật thơ ngây
thường tranh thủ lớn thật nhanh cả trong mơ cả trong ngày chủ nhật
đâu ngờ càng lớn càng mau quên nước mắt
nên bị bệnh khô mắt
ráo hoảnh đến bây giờ
Bữa xưa mình tưởng tình yêu là thứ có thật trên đời
nên báng bổ cả thần linh để chơi trò vụng dại
ai ngờ người đi xa ngái
cầm theo một chút đau buồn
từ đó mưa chẳng bao giờ tuôn
nên mình thành người thanh thản...
rứa đó
nên bạn bè giờ gặp
đừng ai quen ai lạ
mình xưa mất rồi
thế nhé
chào nhau....
thường tranh thủ lớn thật nhanh cả trong mơ cả trong ngày chủ nhật
đâu ngờ càng lớn càng mau quên nước mắt
nên bị bệnh khô mắt
ráo hoảnh đến bây giờ
Bữa xưa mình tưởng tình yêu là thứ có thật trên đời
nên báng bổ cả thần linh để chơi trò vụng dại
ai ngờ người đi xa ngái
cầm theo một chút đau buồn
từ đó mưa chẳng bao giờ tuôn
nên mình thành người thanh thản...
rứa đó
nên bạn bè giờ gặp
đừng ai quen ai lạ
mình xưa mất rồi
thế nhé
chào nhau....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)