Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Tình yêu cũ kỹ

Đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao mình lại cả tin đến vậy. Anh nói rằng anh sẽ đến. Cô đợi. Ba ngày một mình ở thành phố biển đầy người và sóng, cô như muốn ngạt thở bởi những cặp tình nhân. Biển đã quá quen thuộc với cô, nhưng sự chờ đợi lại khó khăn hơn gấp trăm ngàn lần. Đến lúc cô không còn đủ sự kiên nhẫn với sự chờ đợi của thời gian nữa, anh mới xuất hiện.

Mái tóc cũ kỹ. Gương mặt cũ kỹ. Dường như anh mang theo cả một thứ tình cũ kỹ. Nhìn anh. Bất giác cô cảm nhận được sự già nua của cuộc đời đang bủa vây hai người. Anh bảo chỉ gặp được cô chiều và tối nay thôi. Mai anh có cuộc họp sớm ở Sở, không thể vắng được. Cô cười. Chiều và tối không thôi cũng đã quá nhiều. Em e mình không sử dụng hết quỹ thời gian này đâu.

Lặng lẽ chọn một quán ăn. Anh nhìn cô, ánh mắt trìu mến xót xa. Em gầy đi nhiều quá. Chắc là vất vả. Vâng. Cuộc sống mà anh. Hãy chọn ai đó đi, anh hy vọng em sẽ không lo âu quá nhiều. Em bây giờ làm gì còn có cơ hội được chọn ai đó. Người ta đã đi chọn người khác thay vì ngồi đợi em chọn họ mất rồi. Anh nhìn cô, ánh mắt không đổi.

Cô yêu anh năm mười sáu tuổi. Lúc ấy anh hai mươi. Cái tuổi mà tình yêu không dám định hình. Để rồi sau đó trượt dài vào nhớ nhung, nuối tiếc. Những ngôn từ dành cho cô, bao giờ anh cũng chỉ dừng lại ở “thân yêu”. Mà tuổi ấy, hai chữ “thân yêu” kia chưa đủ bảo chứng cho tình yêu có thật ở một cô bé mới lớn. Tại sao ngày ấy em không nhận ra tình yêu của anh nhỉ. Cô cười buồn. Nếu em nhận ra, giờ chắc gì mình đã còn được ngồi với nhau thế này. Em lại nói thế. Mà vẫn cứ yêu anh. Vâng. Cô thở dài, cái thở dài không dấu nổi.

Những cơn gió từ biển thổi vào dài như một lời tình tự của sóng. Em nói gì đi chứ. Nói gì bây giờ. Thì những gì em cất giấu một năm qua. Hay là trách anh cũng được. Ồ không! Làm sao em trách anh được. Mỗi số phận có một phần lịch sử kia mà. Anh cố giấu đôi mắt buồn vào những bước sóng vô định ngoài xa. Anh vẫn hạnh phúc chứ? Ừ, thì vẫn. Còn em lại cứ suốt ngày lao xao với những con số. Nghề của em là vậy, nhìn số đến khô quắt cả người. Ngày xưa em mê môn văn hơn. Tại anh là ông thầy dạy văn dở nhất trần đời. Sau bài thuộc lòng bằng mắt một bữa em đọc được trên bục giảng, thế là từ đó em ghét môn học này khủng khiếp. Biết em ghét nên anh cũng trở thành ông thầy - mất - dạy luôn. Và em cũng trở thành một kiểm toán viên luôn đó thầy.

Mà em phải lấy chồng đi chứ. Cô lại cười, khoé mắt tinh nghịch nheo lại. Thôi, nói chi chuyện đó, thầy. Ngày xưa thầy bảo em con nít đừng bày đặt chuyện yêu đương. Lần nói đó cách đây mười lăm năm rồi. Dạ, cũng lần đó, lời dặn của anh đã đóng băng em thành cô học trò mười sáu tuổi đến bây giờ. Anh thấy em thuộc bài kỹ không? Giờ, anh có còn là thầy của em nữa đâu, em nên quên đi. Ở đời cần phải biết quên mới sống nổi chứ. Em nghĩ đó là bài học duy nhất em nhận được từ thầy, quên sao nổi. Cô vẫn bướng bỉnh. Giờ thì anh cười, nhưng khoé miệng lại buồn hiu.

Hết buổi chiều. Chỉ còn buổi tối nữa thôi. Thành phố về đêm sôi động hơn. Hàng dãy dài nhà hàng khách sạn đang nổi lên rực rỡ. Anh chở cô lòng vòng phố xá. Thật tình cô không yêu biển. Tiếng sóng vỗ làm cô nôn nao. Máy điện thoại báo có tin nhắn. “Trăng ở biển đẹp lắm. Đan đừng có đi ngủ sớm”. Cô cười, xoá vội tin nhắn. Sếp luôn biết cô cần gì. Ở thành phố khó có cơ hội ngắm trăng. Vậy mà sếp vẫn nhớ và nhắn tin cho cô. Nhìn cách cô gập điện thoại, anh chợt quàng tay lui sau nắm tay cô bóp nhẹ. Em nhắn lại cho người ta đi. Nói gì? Gì cũng được. Phải bận tâm về em lắm người ta mới nhắn như vậy. Thôi, chẳng ích gì nữa đâu anh ạ. Thể nào mai về thành phố, sếp lại chẳng nhìn em bằng đôi mắt vô cảm. Sếp và em chỉ nói chuyện với nhau bằng chữ số. Thật mà. Anh vẫn nắm tay cô. Như ngày xưa, cô cần bàn tay anh biết bao. Nhiều khi cô ước ao, đang đi trên đường bất chợt vấp ngã, tỉnh dậy có anh bên cạnh. Giờ lọt thỏm trong tay anh, cô lại muốn rút ra. Thôi anh à, chẳng được gì, lại thêm khắc khoải.

Hai người vào một quán café nhạc Trịnh. Tên buồn. Mùa Thu Vàng. Ừ nhỉ. Sao không phải là một nơi nào đó vui tươi hơn tí chút? Mặt em ngồi quán này hợp hơn. Cả nụ cười lên năm của em nữa. Vào nơi ồn ào nhộn nhịp anh sợ nó lạc mất. Không, em đã hơn ba mươi tuổi rồi đấy. Có nghĩa mùa thu vàng quá còn gì. Hai ly đen đá. Thêm một bịch sữa tươi. Làm gì? Khuya về em uống thêm. Không người ta bỏ em vào vạc dầu nấu cao mất. Em cũng đang mong vậy.

Những giọt café rơi theo từng nốt nhạc. Anh ngồi lặng im ngắm cô qua ánh đèn cầy mờ ảo. Mười lăm năm trước, cô bé học trò vụng về hay làm lem mực ra tay đã gục vào vai anh mà khóc. Thầy ơi, em không muốn làm người lớn. Chàng trai hai mươi tuổi ngơ ngác ngờ nghệch đến cuống quýt. Thì em hãy cứ làm bé con, ngoan và học giỏi. Nhưng đôi mắt nâu của anh lại sáng bừng niềm đam mê cháy bỏng. Thị xã bé tí ti như bàn tay con gái. Chuyện gì mà người thị xã không thấu rõ nguồn cơn. Cô bé nghỉ học hơn một tuần. Còn anh phải làm việc với thầy hiệu trưởng. Thời ấy, trường học không phải là nơi dung túng cho tình yêu, thứ tình yêu giữa thầy và trò lại càng không thể. Vội vã như chính sự nông nổi của một gã trai mới lớn, anh làm đơn xin thuyên chuyển về xó xỉnh của một tỉnh miền núi xa lắc lơ. Mãi sau này khi ngồi vào cương vị của thầy hiệu trưởng năm xưa, anh lại bần thần cả người. Phải chi giờ em vẫn là cô học trò ngày ấy.

Thì em vẫn là học trò năm xưa của anh đấy thôi. Bài học vỡ lòng về tình yêu em thuộc đến không ai chịu nổi. Thời đại a – còng, em tìm gì giữa những con số? Hoa lộng lẫy hơn. Quà đắt tiền hơn. Tình yêu cũng sang trọng hơn gấp trăm ngàn lần ngày ấy? Nhưng trái tim em miễn nhiễm mất rồi. Không bắt được nguồn rung cảm nào cả. Đừng tự ám ảnh mình, cô bé. Có thể em quá bận bịu. Hãy tự thư giãn mình. Em sẽ thấy hoa vẫn hồng, chim vẫn hót. Chỉ có nắng bây giờ chẳng còn vô tư đâu anh ạ.

Trễ quá rồi. Khuya, em phải về. Anh đưa cô về khách sạn. Ngập ngừng một chút ở phòng lễ tân. Cô xin chìa khoá, lặng lẽ về phòng. Anh theo cô. Lùa cửa sổ, gió thổi từ biển vào mát rượi. Mai anh phải về sớm, không kịp, sợ trễ. Vâng. Em nói gì đi. Sao lần gặp nào anh cũng khẩn cầu cô câu ấy? Cô biết nói gì với anh bây giờ? Điều duy nhất, thực lòng nhất sao mà khó nói vô cùng tận. Có nói ra, cô biết anh cũng không thể nào thực hiện nổi. “Cầm lòng bán cái vàng đi. Mưa về những cái có khi không vàng”(*). Chẳng lẽ cô nói với anh hãy bỏ vợ đi. Để đưa cô về sống với anh??? Nghĩ đến đó, cô bật cười thành tiếng. Thấy mình như một con ngố, không sao chịu nổi. Thì cuối cùng, em cũng vui lên rồi kìa. Ánh mắt anh vẫn ấm áp dễ chịu.

Thôi anh về. Mai em không chia tay được đâu. Tại sao? Chia tay để làm gì? Ừ, hẹn em ngày gặp lại. Anh đứng dậy chần chừ. Cô dạ mà nghe lòng điếng tê. Đừng hẹn làm gì. Có gặp thì may, còn không hãy chúc nhau hạnh phúc. Thôi, thế cũng được.

Anh đẩy cửa bước ra. Cô ngồi chết sững trên đi-văng. Như thể đã ngồi đó từ mười lăm năm trước

3 nhận xét:

  1. Hôm qua vào blog ĐH bị virus ùa sang làm rối lọan mất hơn 1 giờ. Em có cài antivirus không? máy móc cũng như người, hay "rắc rối nhiêu khê".Chúc em khỏe.Tập thơ đang in, khi xong gửi cho em qua địa chỉ nào? Về trường? Nhưng là trường nào? Hay cứ đề ĐH-Huế là tới?

    Trả lờiXóa
  2. Nhờ Đông Hà vào blog chọn cho một trong hai tấm hình để in vào bìa tập thơ.Thanks!Nếu cả hai đều không được thì sách sẽ không có ảnh, không sao.

    Trả lờiXóa