Sợ rơi ra sập một núi
sợ cúi xuống ướt một chiều
sợ vỡ òa cái cheo leo
nên em đem mình ra đếm
Đếm rằng mười hai than thở
đếm rằng hai bốn trách thân
đếm rằng mênh mông tình tứ
đếm rằng vô số đa tình
Sợ rằng hai đứa làm thinh
sợ rằng chênh vênh vách đá
sợ rằng mai thành người lạ
đất trời không ngó mặt nhau
Nên chừ thôi mệt bể dâu
em thôi làm người tình nhỏ
em thôi gieo mình theo gió
thôi rồi... thôi hết đong đưa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét