Một nắm thời gian buồn như muối
lên men từ bữa bước giang hồ
ai thành lòng sung mình lòng vả
đằng nào cũng đắng chát đời nhau
thì có làm chi chừ cũng cạn
cũng sông cũng biển cũng ao hồ
cũng trơ lòng mình từng vốc đá
cũng cạn cho tình giọt ngẩn ngơ...
Một cuộc tình nhỏ bé trên đôi môi hồng đào. Đường đời xa lắm nhé em không nhớ tôi sao? Hãy về mau hãy về mau...
Tìm kiếm Blog này
Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009
Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009
Đòi nợ
hãy trả cho em cái tuổi nào
mi vừa ướt và mắt vừa cay
môi vừa hồng tim vừa sáng
đã kịp già nua trước tuổi người
từ đấy em không còn yêu được
nên giờ tan hết với mình đây...
mi vừa ướt và mắt vừa cay
môi vừa hồng tim vừa sáng
đã kịp già nua trước tuổi người
từ đấy em không còn yêu được
nên giờ tan hết với mình đây...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)