Ừ thì tại giống đa tình
thấy ai đứt ruột cũng thình lình đau
thấy ai rớt đáy sông sâu
mình đem thắp lửa bắc cầu tùm lum
nên chi buồn ở sau lưng
chạy quanh chạy quẩn quá chừng vô duyên
vô duyên cho tới mạn thuyền
vỗ ba bảy nhịp ra thuyền quyên luôn
nên chi không giận không hờn
tại mình đứt ruột bỏ luôn người tình
vội vàng ttheo cõi u minh
làm sao biết
ai thả tinh tỉnh tình...
Một cuộc tình nhỏ bé trên đôi môi hồng đào. Đường đời xa lắm nhé em không nhớ tôi sao? Hãy về mau hãy về mau...
Tìm kiếm Blog này
Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009
Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009
5. Hình như em được yêu thương
Phải nói một cách thật thà rằng mười mấy hai chục năm vô đà nẵng, chỉ có lần này em mới được biết đà nẵng nhiều hơn cả. Lần đầu tiên được vô công viên đà nẵng với Nhím và Măng. Lần đầu tiên biết đà nẵng có Ma ở số 23. Lần đầu tiên quay trở lại một nơi cũ. Lần đầu tiên được ngồi cà phê ở một cái quán mà cô bé chủ quán dễ thương thẽ thọt anh chị thông cảm quán em ế quá nên mời anh chị ra về... Nói tóm lại, rất nhiều thứ cho em ở cái xứ sở lâu năm lắm mà sao vẫn chưa thể thành thân quen.
Ở đà nẵng về lần này, lòng em đã nhẹ nhõm. Đã biết vui biết buồn biết yêu thương trở lại. Đã yên bình như mặt hồ lặng sóng khi xưa. Đã biết rằng đôi khi sống giữa đời cần thật nhiều sự giản đơn. Cần thật nhiều sự thật thà, sự trải lòng... tỉ tỉ những thứ bình thường giản dị mang tên mẹ, tên em, tên cháu, tên bạn bè...
Ở đà nẵng về, lần này em cũng biết rằng mình vẫn còn được yêu thương. Vẫn còn những sự tốt dành cho mình. Vẫn còn có người biết tội mình. Thế là quá đủ. Quá xúc động lắm rồi.
Nên, em cảm ơn tất cả những ai đã nhiệt tình với em. Những ai đã vì em mà vượt nghìn trùng xa cách của mười mấy km chói chang chỉ để làm nhiệm vụ em khỏi buồn. Cảm ơn những ai đã ân cần sợ em ngồi một mình nơi xa lạ.
Và em cũng nhân đây mà ghét. Ghét ai đã hứa hẹn với em thật nhiều rồi thông báo rằng xin lỗi. Ghét ai vội vã nói với em rằng gọi điện thoại sao lúc nào cũng nghe tắt máy. Ghét ai đã miễn cưỡng đến ngồi nhắn tin nói điện thoại bận bịu rồi vội vã tranh thủ chỉ vì em... Nói chung là yêu ghét phân minh rõ ràng ghê rứa đó.
Chừ thì hết đã nẵng rồi. Em về lại với mình, với những ngày của mình. Về với cái chế giễu của Răng Sún, hê hê... đi đà nẵng mà không biết đường, ốôc dộôc... hê hê...
Ở đà nẵng về lần này, lòng em đã nhẹ nhõm. Đã biết vui biết buồn biết yêu thương trở lại. Đã yên bình như mặt hồ lặng sóng khi xưa. Đã biết rằng đôi khi sống giữa đời cần thật nhiều sự giản đơn. Cần thật nhiều sự thật thà, sự trải lòng... tỉ tỉ những thứ bình thường giản dị mang tên mẹ, tên em, tên cháu, tên bạn bè...
Ở đà nẵng về, lần này em cũng biết rằng mình vẫn còn được yêu thương. Vẫn còn những sự tốt dành cho mình. Vẫn còn có người biết tội mình. Thế là quá đủ. Quá xúc động lắm rồi.
Nên, em cảm ơn tất cả những ai đã nhiệt tình với em. Những ai đã vì em mà vượt nghìn trùng xa cách của mười mấy km chói chang chỉ để làm nhiệm vụ em khỏi buồn. Cảm ơn những ai đã ân cần sợ em ngồi một mình nơi xa lạ.
Và em cũng nhân đây mà ghét. Ghét ai đã hứa hẹn với em thật nhiều rồi thông báo rằng xin lỗi. Ghét ai vội vã nói với em rằng gọi điện thoại sao lúc nào cũng nghe tắt máy. Ghét ai đã miễn cưỡng đến ngồi nhắn tin nói điện thoại bận bịu rồi vội vã tranh thủ chỉ vì em... Nói chung là yêu ghét phân minh rõ ràng ghê rứa đó.
Chừ thì hết đã nẵng rồi. Em về lại với mình, với những ngày của mình. Về với cái chế giễu của Răng Sún, hê hê... đi đà nẵng mà không biết đường, ốôc dộôc... hê hê...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)